Nửa đêm , trăng nhạt, quạ kêu vang.
Có người cô phụ phận dở dang.
Nhớ chồng khuất núi nơi xa thẳm.
Ôm lấy con thơ dạ ngổn ngang.

Thơ Về Gia Đình
Nửa đêm , trăng nhạt, quạ kêu vang.
Có người cô phụ phận dở dang.
Nhớ chồng khuất núi nơi xa thẳm.
Ôm lấy con thơ dạ ngổn ngang.

Những chú chim cơ tia,
Rợp trời bay qua đồng bắp.
Những đứa trẻ con loắt choắt,
Khua chiêng, gõ mõ đuổi chim.


Trà xanh một chén , một bình,
Một tâm, một cảnh, một tình, một ta
Tôi về thăm ngõ nhỏ
Nghe kẽo kẹt võng trưa
Bà đã yên giấc cỏ
Sau ngần ấy nắng mưa
English
Grandma!
I come back to the narrow lane,
The hammock sighs as shoot my pain.
Grandma sleeps beneath the grass,
After a lifetime of sun and rain.

Căn nhà xưa hoang tịch
Một tuổi thơ vơi đầy.
Ba ra đi ngày ấy.
Con không kịp cầm tay.

Con về thăm lại mái xưa.
Bóng cha không thấy, liếp thưa vắng người.
Nhớ sao cái thuở lên mười.
Dáng cha, bóng mẹ vui cười sớm hôm.

Căn nhà xưa, cha không còn nữa
Mẹ đã già, sắp rụng nay mai.
Con còn tìm kiếm tương lai.
Năm về đôi bữa quắt quay nỗi buồn.

Những tháng ngày rong ruổi,
Chốn thị thành xa xôi.
Mẹ ở nhà mong mỏi,
Tảo tần giữa nắng nôi.

Ba bây giờ là lá.
Ba bây giờ là hoa.
Con mãi là đứa trẻ.
Đêm đêm về nhớ ba

